Con Thiên Chúa ()
Son of God[Share Link Đổi thưởng]
Năm ngoái, Kênh History Channel đưa lên màn ảnh một sê-ri mini phim có tên gọi là “The Bible” (Kinh Thánh), được điều hành sản xuất bởi một người chồng và một người vợ là Mark Burnett và Roma Downey (cũng thủ vai Mẹ Maria, Mẹ Chúa Giêsu). Sê-ri mini này đã nhận được hai giải Primetime Emmys và nhận được sự đánh bình chọn rất cao từ phía khán giả. Bộ phim “Son of God” (Con Thiên Chúa) là một phần của Chúa Giêsu trong sê-ri mini phim đó, được trình chiếu trên màn ảnh rộng với hy vọng là có được một lượng khán giả thậm chí đông đảo hơn. Có rất ít quảng cáo truyền thống trong bộ phim. Burnett và Downey đã chọn lựa thay vì các nhóm nhà thờ để quay, thì lại dựa trên chiến dịch ý thức hệ có nguồn gốc thấp để cho Lời được lên tiếng. Đó cũng là một nỗ lực liên lỉ và lớn để chạm tới được các nhóm Do Thái, với hy vọng là né tránh được khoản chi trả cho việc chống lại người Do Thái mà bộ phim “The Passion of the Christ” của đạo diễn Mel Gibson phải đối mặt. Những Người Do Thái đang nắm quyền lực vẫn chưa thoả đáng với bộ phim “Son of God”. Họ có vẻ nhỏ mọn, sợ hãi và hẹp hòi. Bộ phim “Son of God” rõ ràng là dành cho các khán giả Kitô Giáo (Tôi xem bộ phim này cùng với một nhóm giáo hội, những người vỗ tay khen thưởng chư là dấu chứng của uy tín bắt đầu gia tăng), mở đầu bằng một giọng nói trong mơ từ Thánh Gioan Tông Đồ nói cho chúng ta biết là Thiên Chúa vẫn luôn ở đó, như chúng ta thấy những hình ảnh của những con khủng long đánh nhau, Tầu No-el đi xuyên qua các con sóng, và một cảnh lướt qua về “Vườn Địa Đàng” mà trong đó có ông Adam và bà Eva. Nó quá nặng tay và cường điệu, cảm xúc mở, và nhiệt thành thái quá. Cảnh mở màn của bộ phim “Son of God” thì không nhất thiết là một cú đập chống lại chính bộ phim; nó được tạo ra bởi những con người nhiệt thành muốn làm cho Lời được lan toả. Nhưng đó cũng là một cục quá khô cứng để nuốt nếu bạn chưa sẵn sàng tâm lý để nghe một bài giảng.
Không giống như bộ phim của Gibson, bộ phim tập trung chủ yếu vào cảnh bị bắt, tra tấn, và cái chết của Chúa Giêsu, bộ phim “Son of God” lại đưa chúng ta đi suốt cuộc đời của Chúa Giêsu từ khi những khởi đầu khiêm tốn trong chuồng bò, đến cảnh quy tụ các người theo Ngài, cuộc xuất hành của Ngài lên Giêrusalem, và tất cả những phép lạ mà Ngài thực hiện dọc đường. Đó là một công trình biên tập thuộc hàng Cao Thủ. Hãy xem cảnh Chúa Giêsu làm phép lạ từ năm chiếc bánh và hai con cá và đi trên mặt biển và làm cho Ladarô sống lại từ cõi chết. Khi Chúa Giêsu (thủ vai bởi nam diễn viên người Bồ Đào Nha Diogo Morgado), lúc đầu tiếp cận ngư phủ Phêrô Darwin Shaw), làm cho chiếc thuyền của ông nổi lên trên Biển Hồ Ga-li-lê phẳng lặng, Chúa Giêsu mỉm cười một cách có ý thức với Phêrô như thể Ngài đã có được một bí quyết nào đó. Phêrô nói cho Ngài biết là chẳng có cá ở ngoài kia đâu, và Chúa Giêsu, cười nhẹ, đã đưa tay Ngài lướt qua trên nước và Ô Kìa! Lưới của Phêrô đầy những cá là cá. Các phép lạ của Chúa Giêsu thể hiện như là những trò ảo thuật trong buổi tiệc trong suốt bộ phim, với đám đông chứng kiến kinh ngạc thốt lên “Ồ!” như thể là điều gì đó không thể tin được xảy ra.
Các môn đệ của Ngài gia tăng, và những lời quở trách của Ngài cũng thế. Ngài đe doạ những người có quyền lực không phải chỉ các thượng tế Do Thái (dẫn đầu bởi Cai-pha, Andrian Schiller thủ vai), nhưng Đế Quốc La Mã thì lại thống trị Thành Giêrusalem.
Bộ phim được quay như kiểu các cốt truyện của những phim bom tấn, với những đoạn chuyển cảnh nhanh, hình ảnh chất lượng cao, một dấu ấn van lơn đầy cảm xúc bởi Lorn Balfe, và một số những nhân vật hèn nhát đại diện ở những cảnh quay giả CGI về điều rõ ràng là một mô hình của Đền Thánh Giêrusalem, bộ phim “Son of God” cho thấy những nét của một kịch bản khá tệ, đặc biệt là khi tất cả các Tông Đồ bàn tán với nhau về thông điệp của Chúa Giêsu và điều mà cuộc tranh cãi này dẫn đến. “Chúng ta cần phải hiểu thông điệp của Thầy theo cách nhìn của một tâm hồn có uy quyền”, một người Tông Đồ đã thốt lên cách tích cực như thế. Hoặc là Philatô, nhìn vào cảnh tượng tàn tạ vì bị tra tấn của Chúa Giêsu, thì rên rỉ rằng “Cứ như thể là ông ta đã biết điều này phải xảy đến”.
Có một vài chi tiết kì quặc mà tôi thích, đa số là liên quan đến việc diễn xuất. Greg Hicks thủ vai Phong-xi-ô Phi-la-tô như một gã đại trượng phu hoang mang về vị trí mới của ông trong tư cách là nhà cầm quyền, muốn làm hài lòng đám đông hổ lốn và đồng thời giữ trật tự với người Do Thái. Chúng ta thấy ông đi đi lại lại bên trong một bức màn xuyên thấu, cầm lấy các thông điệp, đánh với các chiến sỹ để tập luyện, và nằm ườn ra trên chiếc ghế cùng với người vợ nóng bỏng của ông, ăn nho. Nhân vật Phong-xi-ô Phi-la-tô ưa thích nhất của tôi vẫn cứ là David Bowie trong bộ phim “The Last Temptation of Christ” của đạo diễn Martin Scorsese, nhưng Phi-la-tô này khá là vui mắt. Thật là tươi mới khi xem Maria Madalena (Amber Rose Reyah) như một thành viên được đón nhận trong nhóm các Tông Đồ (mặc dù không được mời đến dự Bữa Tiệc Ly); chuyện tình dục của bà thậm chí không được đề cập đến. Bây giờ đó là một cuộc cách mạng! Và Fraser Ayres thủ vai Barabbas, kẻ gây náo loạn đám hổ lốn được đám đông chọn để được tha khi đổi lấy cái chết của Chúa Giêsu, thì lại như một tay sát hại đáng sợ và ghê tởm của những tay du côn bất trị thời nay.
Bộ phim trở nên thú vị nhất khi nó tập trung vào những mưu kế chính trị của nhà cầm quyền La Mã, và điều đó có ý nghĩa đối với người Do Thái bị thống trị. Vấn đề chung của bộ phim “Son of God” (bên cạnh sự thật là nó đã được trình chiếu, dưới dạng thức đầy đủ, sê-ri mini) là việc Chúa Giêsu, nhếch mép cười suốt, thể hiện như một mật mã bí ẩn. Đó là một nhân vật Giêsu lịch lãm có mái tóc vàng hoe được nhìn từ một khung cửa kính có vết dơ và từ những tập sách Giáo Lý Ngày Chúa Nhật. Đó không phải là một phác hoạ mang tính nội tâm về một con người giảng dạy về vẻ đẹp của sự khiêm nhường và về lòng thương cảm dành cho những người yếu hèn và bị loại trừ, người đứng về phía những người bé mọn – tất cả những thông điệp mang tính nhân bản này vốn quá cách mạng ngay tại thời đó (và vẫn còn ở thời nay). Bài Giảng Trên Núi của Ngài không được đề cao hoặc đánh động tâm trí trong bộ phim “Son of God”. Nó được thể hiện quá là tuềnh toàng, quá cẩu thả. Thật là khó để tin rằng người đàn ông điển trai trong chiếc áo dài trắng muốt đi lòng vòng và nhếch mép cười suốt lại có thể đe doạ được ai.
Fast & Furious Presents: Hobbs & Shaw
Lượt xem: 19351
Link download